Chương 147: Bảo quản hộ

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Phì Lặc

4.658 chữ

14-10-2023

"Một khi Thiết lão đầu trở về, chim sẻ có muốn tìm được lão cũng không quá khó khăn.”

Ánh sáng trong mắt Ngụy Hàn lóe lên, trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh. Lặng yên không tiếng động tới gần tiểu viện đối diện theo dõi các võ giả.

Việc Ngụy Hàn cần phải làm là âm thầm giết sạch bọn họ, nếu không cẩn thận bị bọn họ phát ra tín hiệu, rất dễ dàng liền kinh động nhiều ‌người hơn.

Có hai nam một nữ, bọn họ đang nhìn chằm chằm bên dưới nên không phát hiện đã bị người ta để mắt tới. Càng không nhận ra Ngụy Hàn đã ở sau lưng bọn họ.

Ngụy Hàn nhấc tay ném ba cương châm ra ngoài.

Khoảng cách gần như thế ba người không kịp phản ứng, liền đã bị ám khí của hắn đánh chế. Ba cây cương châm nhẹ nhàng xuyên thấu đầu, ba người đến chết vẫn không biết tại sao mình chết.

"Xin lỗi!"

Ngụy Hàn tiện tay đón lấy thân thể xụi lơ của ba người, sau đó bay thẳng đến hai nơi còn lại, chỉ chốc lát đã giết sạch toàn bộ.

Giết người xong, Ngụy Hàn liền yên lặng chờ đợi.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, quan sát tiểu viện tử của Thiết lão cũng kiểm soát luôn đường đi xung quanh. Ở phía xa, tiếng la hét vẫn ồn ào như cũ. Hiển nhiên trận chiến đấu này còn không chưa kết thúc.

Chờ qua thời gian một nén nhang, ‌đột nhiên một tiếng nổ vang rung trời truyền đến.

Toàn bộ huyện Thanh Sơn đều bị chấn động, ánh lửa trùng thiên kinh khủng bốc lên. Sóng khí bạo kích từ chỗ giao chiến lan đến cả Ngụy Hàn cũng mơ hồ cảm nhận được.

"Lão hồ ly, đúng là không dễ đối phó!" Ngụy Hàn không hề nghi ngờ điều này.

Thiết lão lăn lộn nhiều năm trên giang hồ, tất nhiên phải có thủ đoạn thoát thân. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi từ xa truyền đến. Dân chúng toàn thành đều sợ hãi co lại trong nhà không dám ló đầu ra.

Tên đường cái ngoại trừ phản quân điều động binh mã thì chả còn ai. Dù là kẻ càn rỡ cũng không dám lại ra ngoài lúc này.

Một lát sau, Ngụy Hàn liền nhìn thấy ba đợt điều động nhân mã chạy tán loạn trên phố. Lúc này hắn mới hiểu rõ, Thiết lão đầu đã bỏ trốn mất dạng.

Sau nửa giờ, một bóng đen ẩn nấp gần con đường bên cạnh. Mọi cử động của lão đều diễn ra trong bóng tối, nếu là bình thường người không thể phát hiện ra. Nhưng Ngụy Hàn vẫn luôn giám sát nên rất dễ phát hiện tung tích của lão.

“Huýt!” Ngụy Hàn mím môi phát ra một tiếng huýt sáo.

Nghe thấy tiếng của hắn, chim sẻ nhỏ vẫn luôn bay trên trời đáp xuống vai hắn, dáng vẻ run rẩy sợ hãi. Từ phía xa, bóng dáng kia cũng nhìn thấy Ngụy Hàn.

Bước chân lão không ngừng lại chỉ chốc lát liền xuất hiện bên cạnh hắn. Ngươi đó chính là Thiết lão, vẻ mặt xám xịt, trên người có rất nhiều vết thương. Bên khóe miệng còn có một vệt máu lưu lại, cả cơ thể cũng trùng xuống.

"Là ngươi?" Thiết lão quét mắt nhìn thi ‌thể trên mặt đất, tất nhiên đã hiểu được.

Khóe miệng của lão cong lên thành nụ cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Hàn cũng nhu hòa rất nhiều. Lão cũng không ngờ rằng lúc bản thân gặp nguy vẫn có người đến giúp đỡ.

"Lúc ngài đi ngang qua Vọng Giang lâu, ta đang ở bên trong uống rượu." Ngụy Hàn thuận miệng giải thích: "Lúc ấy nhìn thấy có người theo dõi ngài, đoán chắc ngài cũng đang dẫn dụ chúng, vừa rồi là thứ gì gây ra động tĩnh lớn như vậy?”

"Ta mua một trạch viện ở thành đông!" Thiết lão cười lạnh: "Cất rất nhiều Thiên Lôi Tử ở đó, đợi đến khi kẻ thù tìm tới cửa thì dùng đấy."

"Thì ra là thế!" Ngụy Hàn nghe vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Lão đầu tử không chuẩn bị gì mới là lạ đó, Thiên Lôi Tử vẫn không mạnh bằng thuốc nổ chính tông, nhưng nếu số lượng lớn thì khá lợi hại.

Ngụy Hàn cũng không tiếp tục hỏi, càng không quan tâm vì sao Thiết lão bị đuổi giết, hắn chỉ là khoát tay rồi nói: "Đi! Ta có một ngôi nhà ở gần tường thành, bên dưới có địa đạo dẫn ra ngoài thành, ta sẽ đưa ngài ra ngoài."

"Không cần." Thiết lão khoát tay ngăn cản hắn.

Giằng co một hồi, lão lấy ra một chiếc hộp gỗ rồi đưa cho Ngụy Hàn: " Giúp ta bảo quản một thời gian, nếu ta không trở về thì đồ trong hộp là của ngươi."

"Được." Ngụy Hàn cũng không từ chối.

Trong lòng hắn rất có tự tin rằng Thiết lão sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ bảo quản mấy ngày thôi mà, không có gì phải lo lắng cả.

"Nếu ngài muốn tìm ta, cứ đến quân doanh thành nam mà treo một lồng đèn đỏ, đến lúc đó ta sẽ đến tìm ngài.” Ngụy Hàn tiếp nhận cái hộp, chắp tay một cái rồi nói: "Bảo trọng!"

"Bảo trọng!” Thiết lão tiêu sái cười một tiếng, Ngụy Hàn xoay người rời đi.

Thế nhưng ông ấy lại thở dài một tiếng, đứng tại chỗ. Sau một lát, đội thiết kỵ chạy đến đây. Đại tướng quân tiên phong Phàn Đồ bất ngờ xuất hiện.

Trong thành không thích hợp cưỡi yêu thú nên gã đang cưỡi một con Hắc Giao mã. Ánh mắt Thiếu lão nhìn lên, hai người bốn mắt đối diện, trong con ngươi loé lên tia sáng rét lạnh.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!